MẶT TRỜI KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỰC
Nếu đọc cuốn sách này, chắc hẳn kẻ tuyệt vọng nhất cũng phải phì cười và quên mất mình đang tuyệt vọng vì chuyện gì và tại sao phải tuyệt vọng, nên để dành lúc đó đọc thì hay nhất.
Được mệnh danh là thần đồng ngôn ngữ, thành thạo nhiều thứ tiếng khi với chỉ 15-16 tuổi, khác với những "thần đồng" khác đi theo lề thói thông thường- Phạm Công Thiện nhốt mình trong phòng và khám phá thế giới, sự sống, cái chết, chìm đắm trong cảm xúc trồi lên, sụt xuống của bản thân và điên cuồng với nó, coi thường ngôn ngữ, tôn sùng sự linh thiêng của hơi thở và sự im lặng.
* Tập bút kí “Mặt trời không bao giờ có thực” của Phạm Công Thiện là một lối viết đầy tính tự kỉ. Tác phẩm phủ nhận mọi sự tồn tại, phủ nhận cái “Tôi” và lên án chính mình. Câu chuyện ở đó chỉ có Tôi, Mi, hơi thở và thế giới này. Nhìn qua thì như một người viết mắc lỗi diễn đạt, nhưng lại khó tìm chỗ mà sửa. Chia làm hàng chục phần, mọi phần trong tập truyện gần như không có bất cứ liên kết nào, viết một cách tuỳ hứng, độ dài ngắn của các phân đoạn không theo một trật tự nào, dấu má, câu từ hoàn toàn không theo một chuẩn mực văn phạm nào và mạch cảm xúc của nhân vật thì như đường ziczac.